Trong tiềm thức của tôi, Kabul, Afghanistan là một vùng đất của chiến sự, nơi của những tiếng súng, của đạn pháo, nơi mà mỗi ngày qua đều có hàng trăm hàng ngàn người dân vô tội bị trúng đạn pháo mà chết. Afghanistan một đất nước nhỏ bé nơi có mùa đông cực kỳ lạnh lẽo và mùa hè nóng như thiêu như đốt, thứ nổi bật nhất không gì ngoài chiến tranh – “Vùng đất của người Afghan” – Nhà nước Hồi giáo.
Cho đến khi tôi tình cờ đọc được cuốn tiểu thuyết The Kite Runner – Người đua diều của Khaled Hosseini tôi mới biết được rằng thì ra Afghanistan đã từng là một vùng đất thơ mộng và yên bình, nơi con người sống với nhau bằng tình yêu thương và đạo, nơi mà mỗi mùa đông đi qua không còn lạnh giá vì những cuộc đua diều của người bản xứ, nơi của những chiếc bánh Naan và cốc trà đen nghi ngút khói cho những buổi sáng bình yên…
Xuyên suốt tác phẩm này là những câu chuyện kể về cuộc sống của cậu bé Amir và Hassan, về những ngày tươi đẹp, về những bi kịch khi chiến tranh nổ ra, về những điều đáng quên và đáng nhớ trong cuộc đời của những con người.
Người đua diều là một tác phẩm nên đọc để chúng ta thấy được đâu là giá trị đích thực của cuộc sống!